Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Dọa tung ảnh nhạy cảm rồi đòi 50 triệu đồng sau quan hệ

Ngày 27/2, Công an TP Biên Hòa (Đồng Nai) đang tạm giữ Nguyễn Đình Thanh Tú (22 tuổi, ngụ xã Long An, huyện Long Thành, Đồng Nai) để điều tra hành vi Cưỡng đoạt tài sản.

Theo cơ quan điều tra, anh Nguyên (42 tuổi, đã thay đổi tên) từng rủ Tú đến một khách sạn trên đường Võ Thị Sáu (phường Thống Nhất, TP Biên Hòa) để quan hệ đồng tính. Sau khi quan hệ, Tú nói với Nguyên rằng đã chụp lại cảnh Nguyên khỏa thân.


Khi về nhà, Tú nhắn tin cho Nguyên sẽ tung ảnh nhạy cảm lên mạng xã hội nếu Nguyên không đưa cho anh ta 50 triệu đồng. Lúc này, người đồng tính 42 tuổi đồng ý đưa tiền và hẹn thời gian, địa điểm giao dịch. Nạn nhân cũng bí mật trình báo sự việc lên cơ quan công an.

Trưa 25/2, Nguyên hẹn Tú đến một quán cà phê tại khu phố 1, phường Tam Hòa (TP Biên Hòa) để giao tiền. Tại đây, khi thanh niên 22 tuổi đang nhận 20 triệu đồng từ người đồng tính thì bị công an ập tới bắt giữ.

Nguồn: 24h an ninh                      

Nam 9X bị bắt vì ngủ thân mật cùng nữ sinh lớp 8

Công an huyện Nghĩa Đàn (Nghệ An) ngày 28/2 đã khởi tố, bắt giam Lại Văn Hùng (21 tuổi, ở xã Nghĩa Thắng) để điều tra về hành vi Giao cấu với trẻ em.

Hơn 3 tháng trước, thông qua bạn bè, Hùng quen biết bé Lam, học lớp 8 ở cùng xã. Hai người sau đó trao đổi số điện thoại và giữ liên lạc thường xuyên.
Nam 9X bị bắt vì ngủ thân mật cùng nữ sinh lớp 8
Lại Văn Hùng tại cơ quan điều tra. Ảnh: Nam An.

Đêm một tuần trước khi bị bắt giam, lợi dụng bố mẹ đi vắng nên Hùng nhắn tin rủ bé Lam qua nhà học rồi ngủ lại. Tại đây, cả 2 đã làm "chuyện người lớn" với nhau.


Hôm sau, thấy con trở về trong tâm trạng mệt mỏi, đầu tóc bù xù nên gia đình gặng hỏi thì Lam kể lại sự việc. Khi biết gia đình gửi đơn tố cáo, Lại Văn Hùng đã đến cơ quan công an đầu thú, khai nhận hành vi phạm tội

Vướng lao lý khi thiếu nữ 14 tuổi mở cửa cho ngủ chung

Gần nửa đêm, Thanh thấy mọi người trong nhà đã yên giấc nên mở cửa cho bạn trai vào nhà ngủ chung với mình. Sáng ra, cha mẹ nạn nhân phát hiện sự việc.

Nguồn: 24h an ninh                           

Tôi muốn từ bỏ người chồng quá thờ ơ với vợ con

Ba ngày trôi qua kể từ khi bị chồng đánh, đầu tôi nổi lên mấy quả ổi, sờ vẫn đau. Tôi định đi khám nhưng thấy cũng đỡ dần nên lại thôi.

Tôi là công chức nhà nước, xây dựng gia đình được 7 năm và có hai con. Chồng tôi cũng là cán bộ, mức thu nhập ổn định, cuộc sống có thể coi là niềm mơ ước của rất nhiều người, nhưng tôi chẳng mấy cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Từ khi sinh con thứ hai, tình cảm vợ chồng dành cho nhau nhạt nhòa hơn. Anh ít dành thời gian cho vợ con, chẳng bao giờ muốn cả gia đình đi chơi cùng nhau cả, dù là ngày Tết, lễ hay ngày thường. Trong dịp Tết thường gia đình dành thời gian đi chơi, chúc tết anh em bạn bè, nhưng chồng lại chia ra, vợ đi vài chỗ, chồng đi vài chỗ, có rủ anh cũng không đi cùng mà có khi nằm nhà xem tivi hay lên mạng. Dịp cuối tuần anh cũng chẳng chịu đi đâu cùng các con, chỉ xem phim, lên mạng, mặc kệ 3 mẹ con thích đi đâu thì đi. Tôi có lúc cảm thấy buồn vì sự thờ ơ của anh nhưng dần dần mặc kệ.

Tôi đi làm cả ngày khá vất vả, các con nhỏ nên tối tôi vừa làm việc nhà vừa trông con, dạy con học; trong khi đó chủ yếu thời gian của anh là xem phim. Có lúc nhờ anh giúp đỡ thì anh nói có mấy việc cỏn con mà kêu ca suốt ngày, anh chỉ làm tí là xong, phụ nữ Việt ai cũng phải như vậy. Tôi không phải người phụ nữ khéo léo trong cách ăn nói, cư xử, chẳng giỏi gì nữ công gia chánh nhưng luôn cố gắng để nhà cửa gọn gàng, cơm nước chu toàn. Tôi cũng cố gắng dành thời gian bảo ban con cái học hành, chơi đùa cùng con cái. Tôi không ủng hộ việc bỏ bê con, để con suốt ngày xem hoạt hình, nên phải tận dụng mọi thời gian có thể chơi với con, kể cho con nghe những câu chuyện. Có lúc tôi làm không nổi vì con lớn học tiểu học, tối vẫn phải kèm thêm, con nhỏ lại nhõng nhẽo đòi mẹ kể chuyện hay chơi cùng. Nhờ chồng chơi với con nhỏ thì anh cho con xem hoạt hình rồi lăn ra ngủ. Tuy nhiên, những chuyện đó với tôi dần dần cũng kệ, nhưng chồng là người nóng nảy, cục cằn. Đã bao nhiêu lần anh đánh tôi, tôi không nhớ nữa, còn chuyện anh xúc phạm tôi "ngu như chó" hay "con này con kia" thì anh bảo phải quen đi mới sống cùng anh được.

Có lần tôi nhỏ nhẹ nói không cần gì, chỉ cần anh hứa không đánh tôi nữa. Anh hứa rồi lại đánh tiếp, còn nói ân hận vì đã hứa. Nhà chồng cách cơ quan 50 km, có lần về quê ngày lễ hội anh chẳng dành chút thời gian nào đi chơi cùng vợ con. Đến chiều chủ nhật tôi bảo anh lên cơ quan (chỗ nhà trọ), anh bảo 3 mẹ con chủ động. Tôi định đưa con lên sớm nhưng anh bảo cho con ở lại chơi đã, tôi nghe nhầm tưởng anh bảo chiều anh sẽ lên cùng. Đợi mãi đến 5 giờ chiều anh cũng chẳng nói gì, bố chồng giục cơm nước tôi mới bảo còn lên cơ quan. Tôi giục anh thì anh bảo không đi cùng. Tôi dắt xe đèo 2 con đi mà buồn. Trời tối, đường xa, ngày 23 âm lịch, cảm giác chông chênh như thể mình đang đơn độc giữa cuộc đời.


Đêm qua, tôi phải tranh thủ làm nốt việc cơ quan nên cơm nước, nấu cơm xong đã hơi muộn, tôi xếp cơm cả nhà ăn để xong con còn học bài. Khi con còn đang ăn thì tôi đứng dậy đi tắm. Lúc lên nhà, mâm cơm vẫn để nguyên, chồng đang xem máy tính, các con đang chạy nhảy xung quanh mâm. Cơm rơi vãi, tôi bê mâm xuống rồi bảo anh đứng dậy dọn dẹp, anh ngồi im như điếc. Khi tôi đang rửa bát thì cô hàng xóm bế con sang chơi, anh gọi tôi lên lau nhà vì nước đổ ra sàn. Tôi lên nhà, anh vẫn im lặng trước màn hình máy tính. Chiếc ghế anh ngồi đặt lên chiếc chiếu, tôi bảo anh nhấc ghế ra để tôi rũ chiếu, anh im lặng. Tôi nói lần nữa, đập vào vai anh, anh quát "đừng động vào người tao". Tôi cũng bực mình nên lôi mạnh chiếc ghế ra, anh đứng dậy đánh tôi tới tấp vào đầu. Tôi khóc.

Đã ba ngày trôi qua, đầu tôi nổi lên mấy quả ổi, sờ vẫn thấy đau. Tôi định đi khám nhưng thấy cũng đỡ dần nên lại thôi. Tôi gọi điện về cho hai bên nội ngoại thông báo sẽ ly hôn. Bố mẹ sốt sắng chạy lên luôn lúc đêm, suốt ngày gọi điện động viên tôi, còn nhà chồng im hơi lặng tiếng suốt. Tôi đã viết đơn, anh nói tôi làm xấu mặt anh, anh không thể ở lại nhà trọ được nữa, không thể về nhà ngoại. Anh bảo nếu muốn ly hôn cũng chiều. Tôi phải làm sao đây?

Nguồn: Tam su                            

Tôi muốn từ bỏ người chồng quá thờ ơ với vợ con

Tôi là công chức nhà nước, xây dựng gia đình được 7 năm và có hai con. Chồng tôi cũng là cán bộ, mức thu nhập ổn định, cuộc sống có thể coi là niềm mơ ước của rất nhiều người, nhưng tôi chẳng mấy cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Từ khi sinh con thứ hai, tình cảm vợ chồng dành cho nhau nhạt nhòa hơn. Anh ít dành thời gian cho vợ con, chẳng bao giờ muốn cả gia đình đi chơi cùng nhau cả, dù là ngày Tết, lễ hay ngày thường. Trong dịp Tết thường gia đình dành thời gian đi chơi, chúc tết anh em bạn bè, nhưng chồng lại chia ra, vợ đi vài chỗ, chồng đi vài chỗ, có rủ anh cũng không đi cùng mà có khi nằm nhà xem tivi hay lên mạng. Dịp cuối tuần anh cũng chẳng chịu đi đâu cùng các con, chỉ xem phim, lên mạng, mặc kệ 3 mẹ con thích đi đâu thì đi. Tôi có lúc cảm thấy buồn vì sự thờ ơ của anh nhưng dần dần mặc kệ.

Tôi đi làm cả ngày khá vất vả, các con nhỏ nên tối tôi vừa làm việc nhà vừa trông con, dạy con học; trong khi đó chủ yếu thời gian của anh là xem phim. Có lúc nhờ anh giúp đỡ thì anh nói có mấy việc cỏn con mà kêu ca suốt ngày, anh chỉ làm tí là xong, phụ nữ Việt ai cũng phải như vậy. Tôi không phải người phụ nữ khéo léo trong cách ăn nói, cư xử, chẳng giỏi gì nữ công gia chánh nhưng luôn cố gắng để nhà cửa gọn gàng, cơm nước chu toàn. Tôi cũng cố gắng dành thời gian bảo ban con cái học hành, chơi đùa cùng con cái. Tôi không ủng hộ việc bỏ bê con, để con suốt ngày xem hoạt hình, nên phải tận dụng mọi thời gian có thể chơi với con, kể cho con nghe những câu chuyện. Có lúc tôi làm không nổi vì con lớn học tiểu học, tối vẫn phải kèm thêm, con nhỏ lại nhõng nhẽo đòi mẹ kể chuyện hay chơi cùng. Nhờ chồng chơi với con nhỏ thì anh cho con xem hoạt hình rồi lăn ra ngủ. Tuy nhiên, những chuyện đó với tôi dần dần cũng kệ, nhưng chồng là người nóng nảy, cục cằn. Đã bao nhiêu lần anh đánh tôi, tôi không nhớ nữa, còn chuyện anh xúc phạm tôi "ngu như chó" hay "con này con kia" thì anh bảo phải quen đi mới sống cùng anh được.

Có lần tôi nhỏ nhẹ nói không cần gì, chỉ cần anh hứa không đánh tôi nữa. Anh hứa rồi lại đánh tiếp, còn nói ân hận vì đã hứa. Nhà chồng cách cơ quan 50 km, có lần về quê ngày lễ hội anh chẳng dành chút thời gian nào đi chơi cùng vợ con. Đến chiều chủ nhật tôi bảo anh lên cơ quan (chỗ nhà trọ), anh bảo 3 mẹ con chủ động. Tôi định đưa con lên sớm nhưng anh bảo cho con ở lại chơi đã, tôi nghe nhầm tưởng anh bảo chiều anh sẽ lên cùng. Đợi mãi đến 5 giờ chiều anh cũng chẳng nói gì, bố chồng giục cơm nước tôi mới bảo còn lên cơ quan. Tôi giục anh thì anh bảo không đi cùng. Tôi dắt xe đèo 2 con đi mà buồn. Trời tối, đường xa, ngày 23 âm lịch, cảm giác chông chênh như thể mình đang đơn độc giữa cuộc đời.


Đêm qua, tôi phải tranh thủ làm nốt việc cơ quan nên cơm nước, nấu cơm xong đã hơi muộn, tôi xếp cơm cả nhà ăn để xong con còn học bài. Khi con còn đang ăn thì tôi đứng dậy đi tắm. Lúc lên nhà, mâm cơm vẫn để nguyên, chồng đang xem máy tính, các con đang chạy nhảy xung quanh mâm. Cơm rơi vãi, tôi bê mâm xuống rồi bảo anh đứng dậy dọn dẹp, anh ngồi im như điếc. Khi tôi đang rửa bát thì cô hàng xóm bế con sang chơi, anh gọi tôi lên lau nhà vì nước đổ ra sàn. Tôi lên nhà, anh vẫn im lặng trước màn hình máy tính. Chiếc ghế anh ngồi đặt lên chiếc chiếu, tôi bảo anh nhấc ghế ra để tôi rũ chiếu, anh im lặng. Tôi nói lần nữa, đập vào vai anh, anh quát "đừng động vào người tao". Tôi cũng bực mình nên lôi mạnh chiếc ghế ra, anh đứng dậy đánh tôi tới tấp vào đầu. Tôi khóc.

Đã ba ngày trôi qua, đầu tôi nổi lên mấy quả ổi, sờ vẫn thấy đau. Tôi định đi khám nhưng thấy cũng đỡ dần nên lại thôi. Tôi gọi điện về cho hai bên nội ngoại thông báo sẽ ly hôn. Bố mẹ sốt sắng chạy lên luôn lúc đêm, suốt ngày gọi điện động viên tôi, còn nhà chồng im hơi lặng tiếng suốt. Tôi đã viết đơn, anh nói tôi làm xấu mặt anh, anh không thể ở lại nhà trọ được nữa, không thể về nhà ngoại. Anh bảo nếu muốn ly hôn cũng chiều. Tôi phải làm sao đây?

Nguồn: Tam su                       

Tôi muốn từ bỏ người chồng quá thờ ơ với vợ con

Tôi là công chức nhà nước, xây dựng gia đình được 7 năm và có hai con. Chồng tôi cũng là cán bộ, mức thu nhập ổn định, cuộc sống có thể coi là niềm mơ ước của rất nhiều người, nhưng tôi chẳng mấy cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Từ khi sinh con thứ hai, tình cảm vợ chồng dành cho nhau nhạt nhòa hơn. Anh ít dành thời gian cho vợ con, chẳng bao giờ muốn cả gia đình đi chơi cùng nhau cả, dù là ngày Tết, lễ hay ngày thường. Trong dịp Tết thường gia đình dành thời gian đi chơi, chúc tết anh em bạn bè, nhưng chồng lại chia ra, vợ đi vài chỗ, chồng đi vài chỗ, có rủ anh cũng không đi cùng mà có khi nằm nhà xem tivi hay lên mạng. Dịp cuối tuần anh cũng chẳng chịu đi đâu cùng các con, chỉ xem phim, lên mạng, mặc kệ 3 mẹ con thích đi đâu thì đi. Tôi có lúc cảm thấy buồn vì sự thờ ơ của anh nhưng dần dần mặc kệ.


Tôi đi làm cả ngày khá vất vả, các con nhỏ nên tối tôi vừa làm việc nhà vừa trông con, dạy con học; trong khi đó chủ yếu thời gian của anh là xem phim. Có lúc nhờ anh giúp đỡ thì anh nói có mấy việc cỏn con mà kêu ca suốt ngày, anh chỉ làm tí là xong, phụ nữ Việt ai cũng phải như vậy. Tôi không phải người phụ nữ khéo léo trong cách ăn nói, cư xử, chẳng giỏi gì nữ công gia chánh nhưng luôn cố gắng để nhà cửa gọn gàng, cơm nước chu toàn. Tôi cũng cố gắng dành thời gian bảo ban con cái học hành, chơi đùa cùng con cái. Tôi không ủng hộ việc bỏ bê con, để con suốt ngày xem hoạt hình, nên phải tận dụng mọi thời gian có thể chơi với con, kể cho con nghe những câu chuyện. Có lúc tôi làm không nổi vì con lớn học tiểu học, tối vẫn phải kèm thêm, con nhỏ lại nhõng nhẽo đòi mẹ kể chuyện hay chơi cùng. Nhờ chồng chơi với con nhỏ thì anh cho con xem hoạt hình rồi lăn ra ngủ. Tuy nhiên, những chuyện đó với tôi dần dần cũng kệ, nhưng chồng là người nóng nảy, cục cằn. Đã bao nhiêu lần anh đánh tôi, tôi không nhớ nữa, còn chuyện anh xúc phạm tôi "ngu như chó" hay "con này con kia" thì anh bảo phải quen đi mới sống cùng anh được.

Có lần tôi nhỏ nhẹ nói không cần gì, chỉ cần anh hứa không đánh tôi nữa. Anh hứa rồi lại đánh tiếp, còn nói ân hận vì đã hứa. Nhà chồng cách cơ quan 50 km, có lần về quê ngày lễ hội anh chẳng dành chút thời gian nào đi chơi cùng vợ con. Đến chiều chủ nhật tôi bảo anh lên cơ quan (chỗ nhà trọ), anh bảo 3 mẹ con chủ động. Tôi định đưa con lên sớm nhưng anh bảo cho con ở lại chơi đã, tôi nghe nhầm tưởng anh bảo chiều anh sẽ lên cùng. Đợi mãi đến 5 giờ chiều anh cũng chẳng nói gì, bố chồng giục cơm nước tôi mới bảo còn lên cơ quan. Tôi giục anh thì anh bảo không đi cùng. Tôi dắt xe đèo 2 con đi mà buồn. Trời tối, đường xa, ngày 23 âm lịch, cảm giác chông chênh như thể mình đang đơn độc giữa cuộc đời.

Đêm qua, tôi phải tranh thủ làm nốt việc cơ quan nên cơm nước, nấu cơm xong đã hơi muộn, tôi xếp cơm cả nhà ăn để xong con còn học bài. Khi con còn đang ăn thì tôi đứng dậy đi tắm. Lúc lên nhà, mâm cơm vẫn để nguyên, chồng đang xem máy tính, các con đang chạy nhảy xung quanh mâm. Cơm rơi vãi, tôi bê mâm xuống rồi bảo anh đứng dậy dọn dẹp, anh ngồi im như điếc. Khi tôi đang rửa bát thì cô hàng xóm bế con sang chơi, anh gọi tôi lên lau nhà vì nước đổ ra sàn. Tôi lên nhà, anh vẫn im lặng trước màn hình máy tính. Chiếc ghế anh ngồi đặt lên chiếc chiếu, tôi bảo anh nhấc ghế ra để tôi rũ chiếu, anh im lặng. Tôi nói lần nữa, đập vào vai anh, anh quát "đừng động vào người tao". Tôi cũng bực mình nên lôi mạnh chiếc ghế ra, anh đứng dậy đánh tôi tới tấp vào đầu. Tôi khóc.

Đã ba ngày trôi qua, đầu tôi nổi lên mấy quả ổi, sờ vẫn thấy đau. Tôi định đi khám nhưng thấy cũng đỡ dần nên lại thôi. Tôi gọi điện về cho hai bên nội ngoại thông báo sẽ ly hôn. Bố mẹ sốt sắng chạy lên luôn lúc đêm, suốt ngày gọi điện động viên tôi, còn nhà chồng im hơi lặng tiếng suốt. Tôi đã viết đơn, anh nói tôi làm xấu mặt anh, anh không thể ở lại nhà trọ được nữa, không thể về nhà ngoại. Anh bảo nếu muốn ly hôn cũng chiều. Tôi phải làm sao đây?

Nguồn: Tam su